Buổi
sáng, quán café này thường im ắng! Và hôm nay, lẽ ra nó cũng vẫn im ắng
nếu như không có cái thằng nhìn như thằng sida, đội cái mũ hoa rộng vành
che gần hết mặt, chỉ để mỗi cái cằm chìa ra, tay ôm cây đàn ghita, đẩy
thêm cái loa, oặt ẹo lượn qua. Trước ngực nó đeo cái nón rách tơi tả,
vừa hát vừa kết hợp xin tiền người ta. Nó mở nhạc giống như nhạc karaoke
rồi ghé mồm vào cái micro nhỏ treo dưới
cổ, hát mấy bài nhạc vàng ủ ê! Cũng không hiểu sao mấy ông hát dạo kiểu
này toàn chơi nhạc vàng, có phải nhạc vàng dễ hát? Hay là loại nhạc đó
hợp với tâm trạng và tình cảnh của mấy ông ấy, khiến các ông ấy dễ nhập
tâm, dễ tìm thấy sự đồng cảm để mà thăng hoa trong âm nhạc?
Một gã đàn ông khác mặc vest lịch lãm ngồi ngả ngốn trên chiếc ghế mây
bên vỉa hè, trước cửa quán café. Hắn gác cả hai chân lên mặt bàn như
muốn khoe đôi giầy da láng coóng. Thấy thằng hát dạo đi qua, hắn vẩy tay
gọi nó lại gần bàn, giọng phàn nàn:
- Sao hát toàn bài buồn thế? Có bài nào vui hát tao nghe! Nếu hay tao sẽ thưởng!
- Dạ vâng! Có đây ạ! Em xin hát hầu anh bài “Sầu tím thiệp hồng”:
“Từ lúc quen nhau chưa đóng một lần nào, vậy mà em có thai! Giờ em có thai em muốn anh đưa thầy u đến nhà hỏi cưới em…”
- Thôi! Tao bảo mày hát bài vui cơ mà?! Bài này buồn thí mịa!
- Buồn đoạn đầu thôi, đoạn sau sẽ vui mà anh! Đoạn sau có đám cưới!
- Thôi! Có biết hát nhạc sàn không?
- Nhạc sàn là nhạc gì ạ?
- Nhạc mạnh ấy!
- Dạ biết ạ! Em xin hát hầu anh ngay:
“Giờ ta chẳng còn chi, mãi trắng tay mà thôi, đời bạc gian lắm phũ phàng! Tiền có kiếm như nước…”
- Đù má thằng này! Mày chỉ hát được mỗi cái loại nhạc này thôi à? Tao bảo mày hát nhạc mạnh cơ mà?
- Thì đó! Kiếp Đỏ Đen là nhạc của Duy Mạnh đó anh!
Gã đàn ông nổi khùng, chồm dậy, xông vào đấm giữa mặt thằng hát dạo.
Cũng may, thằng đó kịp né người, cú đấm sượt qua mặt, cái mũ rộng vành
của hắn rơi xuống đất! Gã đàn ông đột nhiên khựng lại, cái mặt hắn nghệt
ra, mất hết vẻ hung hăng. Hình như, hắn nhận ra người quen…
- Ơ, anh Phắc! Có phải anh Phắc giám đốc công ty Cô-Phê-Cô-Lắc không? Anh không nhận ra em à?
- Nhận ra, nên mới phải che mặt! Giờ thì còn công ty gì nữa cậu! Hết tất cả rồi! Trắng tay rồi! Tất cả là tại thằng bồ!
- Gì? Thằng bồ? Anh cặp với zai bao và bị nó lừa sao?
- Không phải! Là thằng Bồ Đào Nha. Anh tin tưởng nên đặt kèo nó! Nào ngờ…
- Vậy bây giờ anh kiếm sống bằng nghề này à? Mà mấy lần trước đi hát
karaoke, em thấy anh hát ngang và phô lắm cơ mà, sao vừa rồi anh hát
ngọt thế? Như Quang Lê ấy!
- Thì Quang Lê thật mà, anh mở đĩa của nó lên rồi hát nhép thôi!
- Đù! Anh đi hát dạo xin tiền mà còn hát nhép, không sợ bị đập à?
- Thì đành liều thôi! Đứa nào không biết, vẫn vỗ tay, cho tiền thì mình
nhận. Đứa nào biết nó chửi, nó đánh thì mình chạy! Còn cậu, dạo này
trông khá nhỉ, như đại gia ấy! Chả bù cho cái hồi còn làm nhân viên công
ty tôi, nhìn như thằng chết trôi!
- Ngày ấy xa rồi! Giờ em ngon lắm! Anh thấy con Mercedes 4 chỗ kia không? Của em đấy!
- Trời! Cậu làm gì mà phất lên nhanh thế?
- Dạ! Đều nhờ anh Đức cả!
- Anh Đức? Ý cậu là bầu Đức, chủ tịch tập đoàn Hoàng Anh Gia Lai?
- Dạ không! Là cái anh Đức đã hiếp dâm thằng Bồ của anh 4 phát ấy ạ!
Trận đó em đặt kèo Đức. Nói thì hơi nghiệt ngã, nhưng cái xe Mercedes em
mới mua kia là có phần đóng góp của anh đấy! Nhưng thôi, hôm nay đã có
duyên gặp em rồi thì anh không phải đi hát dạo nữa. Em đang chuẩn bị
thành lập công ty, đang cần tuyển người. Em sẽ thuê anh về làm cho em?
Ok anh?
- Cậu nói thật chứ?
- Thật! Anh cho em địa
chỉ, mai em đưa xe qua đón anh, mình đi nhà hàng nhậu nhẹt rồi bàn bạc
cụ thể hơn! Giờ em phải đi gặp đối tác rồi! Thế anh nhé!
Sáng hôm sau, đúng giờ hẹn, gã đàn ông mặc vest lịch lãm đó có mặt. Vừa nhìn thấy hắn, anh Phắc đã hỏi bằng giọng thắc mắc:
- Cậu đi cái gì đến vậy? Con Mercedes 4 chỗ đâu?
- Dạ! Em đi xe buýt! Con Mercedes tiêu tùng rồi anh ơi! Thua hết rồi! Trắng tay thật rồi! Tất cả là tại thằng…
- Thôi! Đừng nói nữa! Anh hiểu rồi! Vậy cậu còn đến đây làm gì?
- Em đến xin anh cho em đi hát dạo cùng anh! Em sẽ cầm nón đi xin tiền,
còn anh chỉ việc tập trung vào hát nhép thôi! Mình có phúc cùng hưởng,
có họa cùng chạy, anh nhé!